Khi bạn đọc câu chuyện này, bạn hiểu nó, bạn áp dụng nó vào cuộc sống, học tập, sự nghiệp, Thuận tin nó sẽ trợ giúp bạn rất nhiều trên con đường mình đã chọn.
———————
Có đôi tân hôn đi dạo trong rừng sau bữu cơm chiều hè rất đẹp trời. Chàng và nàng sánh bước tay trong tay cho đến khi nghe tiếng “Quác, quác”, vọng lại từ phía xa
“À, kìa anh xem, chắc có con gà”, cô nàng thỏ thẻ
“Không phải, con vịt”, anh chàng đáp
“Em tin chắc là con gà mà”
“Không thể được. Gà phải gáy “ó o” chứ. Còn vịt mới kêu “quác, quác”, em ơi”, anh hơi lên giọng
Tiếng “quác, quác” lại vang lên
“Đó là gà, cưng à” cô nói một cách tự tin trong lúc bước cô đi nện mạnh xuống đất
“Nghe nè, cô vợ của tôi. Đó … là …con… vịt. V.Ị.T. Vịt. Nghe rõ chưa?” Anh trả lời, giận dữ
“Nhưng …con gà”, cô nàng tiếp tục chóng chế
“Rõ ràng là con vịt, cô, cô…”
Tiếng “quác, quác” lại vang lên cắt ngang lời mà anh chàng không nên thốt ra trong lúc cô nàng thút thít nói: “Nhưng mà … là …con gà”
Thấy nước mắt người vợ mới cưới của mình, anh nhớ lại lý do tại sao anh cưới cô. Anh dịu giọng và nhỏ nhẹ nói:
“Anh xin lỗi em cưng của anh. Anh nghĩ em nói đúng, đó là con gà”
“Cám ơn anh yêu quý của em” cô nàng vừa nói vừa xiết chặt tay chàng
“Quác, quác” tiếp tục vang lên cả khu rừng trong lúc chàng và nàng tiếp tục sánh bước với tình yêu đang nở hoa. ST
Điểm chính của câu chuyện là chàng trai cuối cùng cũng “sáng ra”, còn tiếng kêu của gà hay vịt đâu có gì quan trọng. Quan trọng là sự hòa hợp giữa hai người để họ có thể thưởng ngoạn một buổi dạo nên thơ trong một chiều hè đẹp đẽ.
Trong đời, có biết bao gia đình tan rã vì chuyên không đâu. Gà hay vịt có gì quan trọng mà phải đến ly tán?
Lắng nghe, đồng cảm, và biết bỏ qua những gì không cần thiết là nền tảng để chúng ta thành công và hạnh phúc. Trong cuộc sống có rất nhiều người đôi lúc cố chấp đến nỗi phải trả giá rất đắt cuộc đời mình chỉ vì bảo vệ một quan điểm “không đâu, không có lợi lạc gì cho cuộc sống” mà quan điểm đó đôi lúc do cảm tính, không có cơ sở. Cho đến khi họ đủ trưởng thành, đủ “tỉnh thức” thì nhìn lại với nụ cười đầy hối tiếc.
Cũng có nhiều người vì cái “sĩ diện quá lớn” không bao giờ nhận mình sai, sợ mình mất mặt, thà để mất rất nhiều thứ khác trong cuộc đời, những thứ đó liên đới tới bản thân, gia đình, con cái. “Cái sĩ diện ích kỷ” là vậy đó, thà chọn “sĩ diện” hơn chọn những điều cần trân quí khác, chọn sự đồng cảm, vươn lên và trưởng thành. Bạn tôi, ai trong đời mà không lỗi, người trí tuệ là biết lỗi, nhận lỗi, và học cách sửa lỗi, vươn lên. Không ai thành công mà không hiểu qui luật này. Bạn có muốn thành công và hạnh phúc?!. Elbert Einstein cha đẻ thuyết tương đối vĩ đại trên thế giới đã nói “CÁI TÔI LUÔN TỶ LỆ NGHỊCH VỚI SỰ HIỂU BIẾT”
Cái khó trong cuộc sống là biết bỏ cái gì. Có những người chuyên gia là “trung tâm của mọi sự rắc rối”. Bất kỳ việc gì dù bé lớn tới đâu, nhưng đến tay họ, là hình như một quả núi, nó trở nên nghiêm trọng, trở nên nặng nề khó thở. Nó bóp nghẹt tất cả các mối quan hệ, khiến người ta…dần dần ….XA RỜI HỌ.
Hãy biết LỜ ĐI những gì không đáng, những chuyện không đâu. Và phải hiểu ta sống vì lý do gì?
Cuộc sống vốn đơn giản, chính tự thân chúng ta làm cho nó trở nên phức tạp và tự làm cho mình phiền não…ôi thôi…
Với câu chuyện ở trên, có thể đó là một CON GÀ thật, do đột biến gen, nó phải kênh tiếng VỊT QUÁC QUÁC thì sao?…
Cho sự thành công của bạn,