{04/1000} NHỮNG KÝ ỨC KHÔNG BAO GIỜ LÃNG QUÊN

Này bạn của tôi ơi, cuộc sống của bạn hiện giờ đang thế nào, có đang thú vị hay là những chuỗi ngày nhàm chán và đầy tẻ nhạt?

Hôm nay, chúng ta cùng tham gia một trò chơi có tên gọi là: “Trở về những kỷ niệm xưa”. Đầu tiên bạn hãy nhắm mắt lại để tâm thật tĩnh lặng, chầm chậm quan sát hơi thở của mình. Sau đó, bạn hãy dùng một bàn tay đặt lên ngực trái đến khi nào nghe được rõ ràng từng nhịp đập của trái tim.

Tiếp theo, bạn hãy nghĩ đến những khoảnh khắc hạnh phúc khiến bạn mỉm cười khi nhớ về, có thể là ở thời cấp 1, cấp 2, cấp 3, thời đại học hay thời tuổi trẻ hoặc bất kỳ kỷ niệm nào luôn khắc sâu trong tim bạn. Bắt đầu từ một chấm nhỏ ở tít đằng xa, rồi to dần to dần lên hiển thị thật sinh động ngay trước mắt bạn, và hãy để những hình ảnh đó chuyển động như một cuộn phim quay chậm lại ký ức tuyệt vời ấy. Sau khi bộ phim đầu tiên kết thúc, bạn có thể bắt đầu lại từ những chấm nhỏ thì các hình ảnh về một kỷ niệm khác sẽ dần dần xuất hiện. Chỉ cần lắng nghe trái tim mình, thì bạn có thể tiếp tục trò chơi này trong bao lâu cũng được.

Và có phải những mảnh ghép ký ức bạn vừa nhìn thấy thật đẹp phải không nào?

Có phải bạn đã mỉm cười hoặc cảm thấy nhẹ nhàng, hạnh phúc hơn khi nghĩ về nó không?

Có phải những điều đó chẳng phải là các điểm số, những thành tích hay thậm chí là số tiền bạn kiếm được mà đơn giản chỉ là những kỷ niệm vụn vặt, được tạo nên bởi những điều khác biệt mà bạn đã từng làm trong quá khứ không?

Có thể là những buổi trưa hè nắng gắt, trốn mẹ đi tắm sông thả diều, về bị ba bắt phạt quỳ ở góc tường. Hoặc những lần cả đám con nít cùng làm bè chuối, lướt trên những cơn lũ rồi nghịch nước đến phát bệnh. Hay đơn giản chỉ là những rung động đầu đời, những lần tỏ tình bị từ chối. Cũng có khi là cảnh cả đám tiểu quỷ cùng nhau trốn học, đi quẩy tưng bừng để rồi bị thầy giám thị bắt phạt, mời phụ huynh. Hoặc đôi khi là những buổi đi chơi chẳng có kế hoạch nào, cả lũ nói đùa vui rồi ai dè làm thật, phóng xe máy tung tăng đến một thành phố xa lạ, những lần như thế hạnh phúc bất ngờ đến ngỡ ngàng. Và còn hàng trăm điều thú vị nữa, mà mỗi người sẽ có những khoảng trời ký ức của riêng mình, mà mỗi khi nhớ đến lại khiến ta tủm tỉm cười.

Và tôi cũng giống như bạn! 5 năm, 10 năm hay thậm chí là 20 năm nữa, tôi ko biết tương lai của mình sẽ như thế nào? Có thể là đang ở một vùng quê yên bình nào đó. Ngày ngày nuôi cá, trồng rau, thưởng trà và viết sách, nhưng cũng có thể đã trở về với cát bụi. Tôi không dám chắc về tương lai vì nó là vô định, nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng dù có như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ ko bao giờ quên những trải nghiệm, những khoảnh khắc khác biệt mà tôi đã từng.

Tôi vẫn nhớ như in lần đầu ra nước ngoài, đi sang đất nước Singapore, tuy thời tiết và khí hậu không khác gì ở Việt Nam, nhưng môi trường sống của họ là số 01, rất trong lành, đầy sinh khí. Tôi nhớ cảnh ngỡ ngàng và đôi lúc gọi là “lúa” khi đi tàu điện ngầm, một thứ hết sức xa lạ mà ở Việt Nam chưa có. Tôi đi tìm quầy mua vé, và lóng nga lóng ngóng tìm mãi không ra, và cuối cùng cũng chợt nhận ra là họ đều sử dụng các máy bán vé tự động, toàn bộ hệ thống của họ đều tự động và rất hiện đại. Khi lên được trên tàu, mà trong lòng nở cả hoa. Ôi thôi, trên tàu người thì đọc sách, người thì nói chuyện, người thì xem điện thoại nhưng chỉ duy nhất hai vợ chồng tôi là đứng và lấy điện thoại ra tự sướng trong hàng chục cặp mắt nhìn lạ lẵm của những người trên tàu hôm đó. Đúng là một kỷ niệm khó quên. Và tôi tin chắc chúng ta cũng một lần như thế. Và cũng trãi qua từng đợt “lúa” như thế khi đi từ quốc gia này sang quốc gia khác, càng đi bạn càng lột hết chất “lúa” trong người mình ra và bạn càng trưởng thành và nâng tầm mình lên hơn.

Còn bạn, bạn thế nào? Đã bao lâu rồi, bạn chưa có thời gian lắng nghe những kỷ niệm đẹp quay về?

Sau tất cả mọi thứ sẽ dần bị rơi vào quên lãng, chỉ còn những kỷ niệm sẽ ở lại. Và nơi đẹp nhất trên thế gian này đó chính là ở trong ký ức mỗi người, nơi đó cho ta biết bao cảm xúc khi nhớ về. Vì vậy chúng ta hãy cùng nhau tạo ra những khoảnh khắc từ những điều bình dị nhất. Sau này khi ở trong một khoảng lặng nào đó, giữa ánh chiều tà hoàng hôn thật đẹp ta ngẫm nghĩ về cuộc đời mà mỉm cười: “À thì ra ta đã có một cuộc đời đáng sống như thế”

Suy cho cùng mục đích của ta sinh ra trên cõi đời này đơn giản chỉ là trải nghiệm kiếp sống con người. Cuộc sống này là của ta, do ta làm chủ vì vậy hãy vẽ lên bức tranh cuộc đời của chính ta, đừng để nó là những chuỗi ngày vô vị và đầy hối tiếc, hãy sống một cuộc đời đúng nghĩa.