{05/1000} CON TRƯỜNG, CƠM CHỢ, VỢ CHỒNG CƠ QUAN

Chào buổi sáng T2 đẹp trời tất cả anh chị em, chúc anh chị em một tuần mới tràn đầy năng lượng và làm việc hiệu quả.

Chính thức Thuận đã tự do được 29 ngày, trong 29 ngày qua, mỗi ngày Thuận đều dành ra 20-30 phút để nhìn lại hành trình cuộc đời của mình trong quãng thời gian vừa qua. Cảm thấy tự hào vì mình đã nổ lực hết mình để có những thành quả như ngày hôm nay, và cũng có những trải nghiệm sâu sắc muốn chia sẻ cùng anh chị em chúng ta ở đây. Vì Thuận tin tất cả anh chị em ai trong chúng ta cũng một lần trải qua những trải nghiệm giống như Thuận

1/ “CON TRƯỜNG”:

95% vợ chồng trẻ sống ở những thành phố lớn và ngay cả một số tỉnh thành nhỏ hiện đều gặp vấn nạn sinh con ra, bắt đầu gởi và giao phó đứa con của mình cho nhà trường nuôi lẫn dạy. Chúng ta không có nhiều lựa chọn vì phải chạy theo cơm áo gạo tiền, chạy theo danh lợi, chức vị…nhưng khi nhìn lại thì BÚP MĂNG (đứa con) kia đã bị ai đó uống nắng theo cách của họ chứ không phải theo cách của mình muốn, và BÚP MĂNG kìa dần mất đi tính sáng tạo, tính tự chủ và mãi không trở thành một cây tre vững chắc. Ở đây tôi không nói là không cho con học ở trường, vì trường vẫn dạy tốt đấy chứ, tôi chỉ đề cập tới vấn nạn giao phó.

Chúng ta bỏ ra nhiều tiền cho con học trường tốt nhất, rồi cho con TĂNG CA học tiếng anh, tiếng nhật, tiếng tàu, học đàn, học hát, … ôi thôi vô vàng thứ TĂNG CA và chúng ta vô minh lấy đi tuổi thơ của con trẻ mà cứ nghĩ là đang giúp con. Tôi không nói học thêm là sai, nhưng phải biết cho con học những thứ gì chúng cần và vừa với sức khỏe và điểm mạnh của chúng, đặc biệt những môn rèn luyện TRÍ TUỆ, NGHỊ LỰC, ĐẠO ĐỨC VÀ NHÂN CÁCH cần đáng được học thêm mỗi tuần 1-2h cũng tốt. Các kỹ năng còn lại con có thể dốt, nhưng khi con biết lãnh đạo, con có thể thuê người khác, cộng tác với những người khác giỏi hơn mình để cùng làm

Đôi lúc thử hỏi nếu chúng ta, những bậc cha mẹ, có đủ sức TĂNG CA mỗi ngày 12-16h hay không? Vậy mà chúng ta lại vô tình ÉP con mình TĂNG CA học để có những con điểm tròn 9, tròn 10, để đạt danh hiệu học sinh giỏi, học sinh xuất sắc…Nhưng điểm 9, điểm 10 đó đâu có thể lấy ra để đi xin 1 vị trí ở một nhà tuyển dụng phải không? Và điểm 9, điểm 10 đó đâu có thể vận hành được một doanh nghiệp riêng sau này phải không? Vì để có chỗ đứng trong một công ty, chúng ta cũng biết rồi đó, thứ cần là NĂNG LỰC, nếu không có năng lực, chúng ta đã bị loại ngay vòng gởi xe rồi còn gì? Nếu không có năng lực đi làm cho người khác thì làm gì có đủ năng lực để vận hành một doanh nghiệp riêng, nơi đồi hỏi TRÍ TUỆ, NGHỊ LỰC và CẢ ĐẠO ĐỨC phải dần được tinh thông.

Không thể đổ lỗi cho xã hội, đứa con là sản phẩm chính môi trường và cách dạy của cha mẹ tạo ra. Nếu ngay từ đầu định hình con trẻ là “CON TRƯỜNG” thì chúng sẽ không thuộc về chúng ta nữa. Trường học sẽ định đoạt tương lai con trẻ. Mà trường học chỉ giáo dục chúng ra trở thành một người làm công, trở thành một mắt xích trong một bộ máy doanh nghiệp của một ai đó. Bởi vì các bậc thầy cô rất ít người là chủ doanh nghiệp, nên rất ít người truyền đạt và dạy con chúng ta như thế nào có tư duy của một chủ doanh nghiệp, và không thể nào truyền đạt cách lãnh đạo hay vận hành một doanh nghiệp hiệu quả. Tôi không nói GIÁO DỤC CƠ BẢN là không đúng, nhưng nó chỉ là bước đệm nhỏ trong cuộc đời, tôi không nói GIÁO DỤC NGHỀ là không đúng, nhưng nó chỉ cho chúng ta một tấm vé để gõ cửa nhà tuyển dụng. Và chỉ có GIÁO DỤC TÀI CHÍNH mới giúp con chúng ta trở thành một người chủ, một người có thể tạo ra vô vàng giá trị cho xã hội sau này.

2/ “CƠM CHỢ”:

Ăn sáng vội vả bằng ổ bánh mì, đĩa trứng ốp la với ổ bánh mỳ nhỏ, hoặc một gói xôi, hoặc 1 ô bún với và lát thịt mỏng nhưng dao cạo, …và đây là cách của 95% các nhân viên văn phòng, kỹ sư, bác sĩ, dân sale…đang chăm sóc sức khỏe của bản thân của mình hàng ngày, hàng tháng, và hàng năm. Tấm thân nhỏ bé nhưng có thể tạo ra hàng tỷ, hàng tỷ VNĐ, USD/tháng, nhưng được chăm sóc và bảo trì bảo dưỡng bằng những thực phẩm hoa mỹ như thế đấy. Nhưng cũng phải chịu, vì không có thời gian, vì phải vào làm việc đúng giờ, ….

Cơm trưa văn phòng, một cái tên rất thân thuộc, nhưng tôi tin trên 80% các anh chị hiện đang đi làm cho một cty đều đồng ý với tôi rằng, chúng ta ăn cơm trưa là để duy trì sự sống chứ không phải sống để ăn và cảm nhận cuộc sống.

Sau khi tôi tự do, tôi tự tay nấu những món mình yêu thích, mỗi bữa chỉ tốn 20-30 phút, nhưng tôi thấy mình đang sống thật sự, đang cảm nhận niềm hạnh phúc khi tự thưởng thức những gì tự tay mình tạo ra. Có lẻ nhiều anh chị nói sao rảnh quá vậy? Không thừa đâu anh chị à. Hãy thử trải nghiệm rồi sẽ hiểu những giá trị của nó

3/ “VỢ CHỒNG CƠ QUAN”

Chồng ôm chiếc TV, vợ ôm chiếc điện thoại, con ôm chiếc ipad… cả thế giới thuộc về 3 người, nhưng 3 thế giới này không đi chung với nhau, rồi theo thời gian, nó đưa cả ba về ba thế giới khác nhau, con cái trở nên khó dạy hư hỏng, cha mẹ không cùng chung chí hướng, những trận cải vã như trận lôi đình thường xuyên hơn, kết quả hôn nhân tan rã, con cái ly tán….

Phụ nữ/ đàn ông đều có thể xây dựng một sự nghiệp riêng và theo đuổi ước mơ của họ nếu họ có nhiều thời gian hơn. Vậy vai trò của người chồng/vợ làm gì khi sang sẻ trách nhiệm gia đình, con cái, cơm nước với họ? Đâu là tiếng nói và mục tiêu chung của gia đình, con cái cùng tiến? Hầu như 95% gia đình không có câu trả lời cho những câu hỏi này

Tại sao? Tại vì chúng ta dành 95% thời gian trong cuộc đời để “Ở CƠ QUAN”. Anh chị có thừa nhận là thời gian chúng ta ở bên đồng nghiệp, ở bên sếp nhiều hơn thời gian chúng ta dành cho cha mẹ, cho vợ, cho con mình phải không? Và chúng ta dành 95% những lời nói hoa mỹ, khen tặng dành cho đồng nghiệp, cho sếp, do đó khi về nhà, còn lời đâu mà khen, mà động viên chồng/vợ/con mình nữa.

Đồng nghiệp rủ đi nhậu thâu đêm thì sẵn sàng, nhưng ba mẹ, vợ con cần 2-3h cùng tâm sự lại bảo là không có? Không phải không có thời gian đâu, tôi nói thật đó, tôi đã từng trải qua rất nhiều năm trong tình cảnh này, tại vì các anh/chị NGÁN NÓI CHUYỆN VỚI NHAU, VÌ CÓ GÌ ĐÂU MÀ NÓI MÀ TÂM SỰ, gặp nhau toàn chỉ trích, quở mắng, xem thường nhau, vậy thì thú vị đâu mà ngồi lại với nhau mà nói chuyện? Đi ra ngoài có đứa bạn nhậu, bạn tám chuyện nó khen, nó nịnh, nó tân bốc mình nghe sướng hơn. Gốc rễ ở đây là gia đình không có mục tiêu chung để cùng phấn đấu, không có môi trường chung để cùng rèn luyện tu tập và phát triển.

Nếu bạn cảm thấy “CON TRƯỜNG, CƠM CHỢ, VỢ CHỒNG CƠ QUAN” không phải là mục tiêu trong cuộc đời của bạn, tôi khuyên bạn hãy tìm cho mình một người cố vấn để giúp gia đình bạn xây dựng TAM BẢO, và bắt đầu cho một kế hoạch mới hơn để gia đình không bị đấm chìm trong dòng đời của cuộc sống xô đẩy