Ai trong chúng ta luôn có những kỹ niệm đáng nhớ của thời thơ ấu, có những kỹ niệm vui và cũng có những kỹ niềm buồn, có những điều tốt và những điều lầm lỗi đôi lúc cả kiếp sống này không thể khắc phục được.
Tôi nhớ như in cái thời đi học cấp 02, nhà nghèo nên phải đi nhờ xe đạp của bạn để tới trường
Tình bạn chúng ta phát sinh từ ấy, vui có buồn có, nhưng tất cả đều gói gọn trên một chiếc xe
Nhà bạn ấy khá giả hơn nhà tôi, nhà bạn ấy gần đường lớn, nhà tôi trong thôn xóm
Hàng ngày tôi phải lội bộ trên 20 phút trên những con đường lầy lội bùn sình để tới nhà bạn ấy và cả hai đi học cùng nhau.
Tôi thương bạn vì ngày nào cũng phải chờ tôi, có hôm tôi trượt chân ngã lăn như con nhái trên con đường lầy lội, quần áo lắm lem, tới nhà bạn vẫn chờ tôi
Một hôm, do gia đình có việc, tôi đến nhà bạn rất trễ và biết bạn đã đi học rồi, tôi có cảm giác bị bỏ rơi, và tôi giận bạn kể từ đó
Chúng tôi không nói chuyện với nhau cho tới khi lên đại học. Khi sống xa gia đình, xa vòng tay bè bạn, tôi mới hiểu những việc làm ngây ngô của mình thời ấy.
Khóe mắt tôi cay cay khi nghĩ về tình bạn ấy của mình. Bạn ấy có lý do đúng để đi học và không chờ tôi vì quá trễ. Tôi đã tạo ra một lỗi lầm rất lớn và để lại một vết thương mãi đau âm ĩ trong lòng tôi tới bây giờ, cơ hội gặp bạn bây giờ không như xưa nữa.
Nếu thời gian quay trở lại, tôi muốn gặp bạn và nói với bạn một lời xin lỗi, hoặc hữu duyên gặp lại bạn trên đường đời, tôi sẽ ôm bạn một cái ôm nồng ấm để nói những lời tạ ơn, một người bạn tốt đã đỡ đần tôi từng bước chân đến trường.
Ai cũng có những lầm lỗi, có người còn thời gian và sức lực để khắc phục lỗi lầm đó, và cũng có người cả cuộc đời không còn cơ hội để sữa sai…
Nhờ vũ trụ gởi tới bạn thông điệp này, và mong sớm gặp lại bạn trong hành trình tương lai.
#About_Me: http://vominhthuan.commy-story/