{67/1000} TUỔI THƠ LAM LŨ ĐÃ TẠO NÊN NGHỊ LỰC PHI THƯỜNG TRONG TÔI

Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, dầm mưa dãi nắng là một tuổi thơ đầy gian khó của cuộc đời tôi. Một tuổi thơ đã hình hài nên tính cách con người đầy nghị lực trong tôi.

Tôi nhớ khi lên 5, tôi cùng đám bạn hay ra bờ sông tắm, bùn lầy lắm lem lên cả đầu, cũng may sông tương đối cạn, và tôi có dịp tự học bơi

Giờ ở các thành thị, chúng ta vào các hồ bơi, có thầy dạy, nhưng hồi xưa tôi tự học bơi bằng cách dùng hai tay bám chặt vào trụ cầu, dùng hai chân quẩy cho long trời lỡ đất, nước bắn tung tóe cả một vùng sông

Tôi không nhớ hết bao nhiêu lần mình uống nước đầy bụng với cách tự tập bơi như thế.

Tôi bơi như con nhái khi lên 5, thân hình gầy gò nhỏ thó vượt phăng phăng trên mặt nước để vui đùa. Có lúc lặn một hơi thật sâu tận đáy sông khiến đám bạn tái xanh cả mặt vì sợ tôi không trồi lên nữa ?

Từ khi biết bơi, tôi nhận thức thêm trách nhiệm với gia đình, tôi học cách đi hái rau bắt cá, những thứ có thể ăn được để mang về cho gia đình

Bố mẹ mua khoai về nấu và cho chúng tôi đi bán. Đây là món nghề tôi ngán nhất, ngán từ lúc bốc vỏ khoai, rửa khoai cho tới những hôm trúng lượt mình nấu khoai bằng rơm suốt mấy giờ liền, toàn thân đầy tro rơm như ông táo và mồ hôi thì như trời mưa dội nước.

Lần đầu tiên trong đời tôi đi bán khoai (chắc cái nghiệp bán hàng hình thành từ đây ? ), những người anh của tôi đi 30 phút về bán hết cả rỗ, riêng tôi đi cả buổi về vẫn còn hơn một nữa nhìn mà ngao ngán

Tôi bán không nhiều là vì mẹ bảo bán giá bao nhiêu, tôi bán như vậy, tôi không dùng nhiều thủ thuật như các anh của tôi (bán cho thiếu nợ, mua 2 tặng 1,…)

Và đây cũng là thời điểm hình thành nên phong cách bán hàng từ tâm của tôi, tôi không muốn làm ăn kiểu nhanh chóng, chụp giật ?

Ai ở vùng sông nước sẽ biết chiếc vó cá, tôi phải phi thân như Tôn Ngộ Không oằn mình ghì chặt, rút hết xương sườn cho những lần kéo vó (xem hình minh họa vó cá)

Nổi sợ lớn nhất trong cuộc đời là bị mẹ gọi dậy lúc đêm khuya để đi tát nước ruộng vì trời mưa ngập lúa non.

Những cơn mưa như cắt da cắt thịt hằng sâu vào tâm trí, những luồng gió lạnh hòa cùng bóng đêm đen không thể quật ngã được tuổi thơ của tôi, nó hình thành nên con người phi thường trong tôi “Luôn vượt lên những nghịch cảnh để tiến về phía trước”

Các bạn của tôi, những gì không giết chết được ta sẽ làm chúng ta mạnh mẽ hơn

Đừng sống mãi trong vùng an toàn của mình nữa, hãy vượt ra nó, sẵn sàng thách thức bản thân, sẵn sàng lấy mình làm tấm gương giáo dục cho gia đình con cái,…

Hối tiếc lớn nhất của cuộc đời là khi bỏ lỡ biết bao cơ hội thách thức bản thân để phát triển, để trao dồi giá trị và để cho đi

Tôi luôn chúc bạn thật nhiều sức khỏe, gặt hái nhiều thành tựu trong sự nghiệp và cuộc sống

#About_Me: http://vominhthuan.commy-story/