Không biết bạn có giống như tôi trước đây không, khi cái thời “đi cày” như con thiêu thân để kiếm tiền vô cùng vất vả và áp lực, nhưng khi đã có tài chính tốt rồi vẫn cảm thấy không an vui hạnh phúc ?
Nhiều đồng nghiệp hay gọi tôi là “người của công việc” vì lúc nào tôi cũng làm làm và làm
Tôi thuộc típ người trách nhiệm, đã làm thì phải có kết quả, đã làm thì làm tới nơi tới chốn
Chính vì quá cầu toàn cho mọi thứ, tôi dần áp lực và không còn thời gian chăm sóc cho chính bản thân mình
Niềm vui trong cuộc sống của tôi lúc đấy là thấy các dự án hoàn tất đúng tiến độ, dù mình có hy sinh nhiều thứ trong cuộc sống đi chăng nữa
Tôi dần thấy thế giới thu hẹp trong mình, tôi mất dần kết nối với gia đình, tôi dần ngại giao tiếp với mọi người xung quanh
Tôi dần nóng nảy hơn trong mọi quyết định vì chỉ tập trung và kết quả công việc mà không dung hòa những thứ xung quanh
Đi du lịch với gia đình, …cũng đi cho có vì trong đầu lúc nào cũng lo nghĩ về công việc
Và đến lúc tôi nhận ra mình đã đánh mất “ĐỨA TRẺ TRONG TÔI”, một đứa trẻ “sống thật” với chính nó
Một đứa trẻ hồn nhiên, vui tươi, luôn đi tìm những người bạn xung quanh để chơi
Một đứa trẻ chỉ thích vui đùa hạnh phúc mà không lo toan tính toán
Một đứa trẻ thích nói gì thì nói, một đứa trẻ thích nói thật và muốn mọi người xung quanh trung thực và giữ lời hứa với nó
Một đứa trẻ sẵn sàng hờn dỗi mọi người mà không cần biết người đối diện là ai
Một đứa trẻ thấy đau thì cứ khóc, khóc hết nước mắt, khóc cho rả rời thân xác nhưng sau đó lại cười không thấy trời xanh
Một đứa trẻ “nghỉ chơi với bạn” lúc này, nhưng vài phút sau “lại chơi với bạn”
….VÀ TÔI DẦN TÌM LẠI “ĐỨA TRẺ TRONG TÔI” BẰNG NHỮNG CÁCH SAU:
Tôi bắt đầu bỏ những thứ không hiệu quả và dành nhiều thời gian cho bản thân mình
Tôi bắt đầu quan sát cảm xúc của bản thân và chia sẻ cảm xúc chân thật đó với những người thân trong gia đình
Khi tôi buồn thì tôi nói với họ rằng tôi buồn, tôi vui thì tôi nói với họ là tôi vui, tôi không thích điều gì đó thì tôi nói với họ là tôi chưa thích (nhưng nói bằng ái ngữ chứ không dung tục nặng nề)
Khi quan sát và nói ra những cảm xúc chân thật của mình, tôi thấy mình bắt đầu kết nối với ĐỨA TRẺ TRONG TÔI, tôi lắng nghe nó thật trong trẻo, dễ thương, nhẹ nhàng và hạnh phúc như một thiên thần
Tôi làm việc chậm lại, học cách quan sát tất cả mọi hoạt động của mình hàng ngày và nhận thức nó đang diễn ra… và tôi lại kết nối chặt chẽ hơn với đứa trẻ trong mình
Tôi viết nhật ký cảm xúc, nhật ký cải thiện cảm xúc, nhật ký cám ơn hàng ngày
Tôi học cách chấp nhận sự khác biệt ở người khác, nhìn ở gốc nhìn của người khác.
Học cách bao dung vị tha hơn, và yêu thương hơn những thứ xung quanh mình
…Và “ĐỨA TRẺ BÊN TRONG TÔI” đã trở lại cho tôi một cuộc sống chân thật, hạnh phúc với chính con người của mình…một cuộc sống an vui tỉnh tại…
Chúc cả nhà một ngày trọn vẹn ý nghĩa với thân tâm.
#About_Me: http://vominhthuan.commy-story/