Có bao giờ, trong một thoáng chốc nào đó ở cái thế giới đầy hối hả và bon chen này, ta chậm lại một chút để lắng nghe trái tim của mình chưa?
Có bao giờ, ta muốn bỏ công việc chán ngấy vô vị hằng ngày để theo đuổi đam mê của mình, hay đơn giản chỉ là muốn rời xa thành phố chật chội về quê nuôi cá và trồng thêm rau. Nhưng vì sợ bạn bè chê cười, ba mẹ trách mắng hay ánh mắt phán xét của người đời, mà ước mơ đó mãi mãi bị chôn vùi theo năm tháng, và để lại nỗi day dứt cứ mãi âm ỉ ở trong tim chưa?
Có bao giờ, ta đã quá mệt mỏi với việc hằng ngày đeo lên mình biết bao nhiêu lớp mặt nạ, khéo léo che đậy đủ điều để phù hợp với đám đông, với tiêu chuẩn xã hội, mà chẳng dám sống thật với bản thân mình chưa?
Có bao giờ, ta cứ cười cười nói nói hô hào trong những bữa tiệc mà bản thân chẳng muốn tham gia, nhưng chỉ vì công việc, mối quan hệ hay đơn giản chỉ là lấy danh lấy tiếng để khoe mẽ, rồi đêm về là những trận nôn mửa, đầu óc như búa bổ, người mệt nhoài cả thể xác lẫn tâm hồn chưa?
Có bao giờ, ta tự hỏi bản thân rằng, ta đang thực sự sống hay đơn giản chỉ là tồn tại như một cái xác không hồn, vật vờ ngày này qua ngày khác, mà chẳng biết mục đích sống là gì chưa?
Và có bao giờ … ta thực sự hiểu và yêu bản thân mình chưa? Có muôn ngàn câu hỏi vì sao, mà chỉ khi ta có những khoảng lặng riêng cho bản thân mình, dùng trái tim cảm nhận thì mới có được câu trả lời.
Nếu bạn cũng đã từng vì những định kiến xã hội, phán xét của người đời mà chẳng dám sống cuộc đời của chính mình, thì bạn không cô đơn đâu. Bởi vì, tôi và nhiều người khác nữa cũng đã, đang và từng giống như bạn. Trước đây, tôi luôn luôn sợ hãi mọi thứ, tôi không dám sống cuộc đời của chính mình, tôi đắm chìm trong men say và chất kích thích để trốn tránh cuộc đời thảm hại lúc ấy. Những tưởng sau khi thoát khỏi vũng lầy đó, kiếm được nhiều tiền trở thành ông này bà nọ, tôi sẽ có một cuộc đời hạnh phúc, nhưng không tôi đã sai lầm ngay từ lúc bắt đầu.
Tôi vẫn chưa thực sự sống, mà chỉ đang tồn tại theo một cách khác có vẻ cao cấp hơn trước đây mà thôi. Tôi cày ngày cày đêm, cố gắng lao đầu vào vòng xoáy kim tiền, leo lên các nấc thang danh vọng trong cuộc sống, được nhiều người biết đến nhưng sâu thẩm trong tâm tôi vẫn không có cảm giác hạnh phúc thật sự. Sau này may mắn tôi có nhân duyên tham gia khoá thiền Vipassana 10 ngày, nó giúp tôi nhận ra rằng: “À thì ra tôi có bao giờ sống cuộc đời của mình đâu thì không hạnh phúc, không an nhiên là đúng rồi”. Khi đó, tôi mang theo biết bao lớp mặt nạ lao vào vòng quay cuộc sống, để rồi bị nó cuốn đi lúc nào không hay. Tôi kiếm tiền chẳng phải vì thích kiếm tiền mà chỉ để chứng minh, thể hiện với đời rằng tôi không phải là thằng bất tài, tôi cũng là một thằng có tài năng. Tôi tham gia các event, tiệc tùng, đi giao lưu kết bạn khắp mọi nơi có thể, chỉ là muốn show cho người đời biết rằng tôi cũng quan hệ rộng, cũng rất gì và này nọ. Sống kiểu đó thật sự rất mệt, vì suốt ngày cứ sợ người khác nghĩ gì về mình, chỉ như đang tồn tại để diễn một vở hài kịch do chính mình tự biên tự diễn tự xem vậy.
Đồng ý là nỗi sợ hãi sẽ thúc đẩy con người ta có ý chí và nội lực rất mạnh mẽ. Minh chứng là rất nhiều người giống như tôi, sợ cái nghèo, sợ bị người khác khinh thường mình, khinh thường gia đình nên đã nỗ lực gấp vài chục lần để kiếm tiền, để thành công. Nhưng sau khi thiền tôi đã hiểu sâu sắc rằng, bất kỳ việc gì trên đời này nếu động lực thúc đẩy là nỗi sợ hãi thì mãi mãi chẳng bao giờ có được niềm an yên thật sự. Tôi bắt đầu nhìn nhận lại mọi thứ, sống cuộc đời của chính mình và làm bất kỳ điều gì mà mình mong muốn. Tôi thích viết lách, thích luyện tập thể chất, thích chia sẻ, thích làm những chuyện điên khùng, thích trải nghiệm cuộc sống, thích tìm hiểu tâm linh, thích tự tạo những thử thách cho bản thân mình, tập gym hàng ngày hay viết lách mỗi ngày cùng hàng trăm điều khác và tôi hạnh phúc vì đã dám sống là chính mình. Đơn nhiên tôi vẫn kiếm tiền, nhưng chẳng là vì sợ người khác khinh thường hay chứng minh với đời nữa mà là để làm những điều tốt đẹp cho những người thân yêu, cho xã hội và cho cả những hoài bão lý tưởng của mình.
Trên đời này không có điều gì tuyệt vời bằng được sống là chính mình cả. May mắn thay, tôi đã nhận ra điều đó, và ngay lúc này đây tôi đang hành động. Trước đây tôi luôn luôn sợ hãi, không phải vì tôi kém cỏi, ko có tài năng. Tôi sợ hãi vì tôi không dám hành động, tôi sợ hãi vì chẳng đủ can đảm để nhìn thẳng vào sự thật, cứ mãi trốn tránh mà ko dám chấp nhận và vượt qua nó.
Hôm nay tôi đang hành động, tôi đang viết những dòng chữ này, tôi muốn là con người của chính tôi trong thế giới hỗn độn này.
Nhưng tôi không muốn làm điều đó một mình, ngày hôm nay tôi muốn bạn cùng tôi phá bỏ con người cũ của bạn. Hôm nay tôi muốn thành công, hôm nay tôi muốn hạnh phúc khi được là chính mình, còn bạn bạn thế nào? Bạn thật sự muốn đánh chết những nỗi sợ hãi đang giam hãm bạn, không cho bạn trở thành con người của chính bạn không? Có phải bạn còn nhiều điều muốn làm, nhiều đam mê vẫn còn đang dang dở, nhiều ước mơ vẫn còn trong quên lãng, nhiều người bạn muốn gặp vs nhiều nơi bạn muốn đến không? Nếu có hãy cùng tôi vang lên quyết tâm, tôi phải hành động tôi phải quyết tâm, tôi phải vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân mình, để tôi có thể là chính mình!
Này bạn của tôi ơi, cuộc đời này là của riêng bạn, do chính bạn quyết định. Vậy hà cớ gì ta lại đang tồn tại theo con mắt của người đời và tiêu chuẩn của xã hội. Chúng ta thường chờ đến một dịp nào đó để bắt đầu một cái gì đó. Nhưng tại sao lại phải cần điều kiện A, mới làm B trong khi A vs B là hai đường thẳng song song mà chẳng lấy nổi một giao điểm. Nếu bạn muốn làm một điều gì đó thì còn chần chừ gì nữa, chẳng có thời điểm nào thích hợp hơn là ngay bây giờ và tại đây cả.