Ông bà ta có câu “Có đắng cay mới biết ngọt bùi, qua cơn bĩ cực, đến hồi thái lai”
Thử hỏi trên đời ai mà chưa từng phải trải qua những lúc khổ đau, nếm qua những đắng cay cuộc đời. Đường đời có mấy khi phẳng lặng, mà không xuất hiện những giông bão bất ngờ. Những việc không như ý muốn của ta, cứ thế xuất hiện ngày càng dày đặc, mọi thứ cứ như đang đè nén khiến ta mệt đến nghẹt thở vậy. Ta bất bình, ta phản ứng, ta tự trách bản thân mình, ta trách cả ông trời sao lại bất công để những chuyện xui xẻo này đến với ta, ta không chấp nhận những gì đang xảy đến.

Nhưng tại sao, có người cũng trải qua những gian truân đó, lại có thể vượt qua một cách nhẹ nhàng bình thản đến như vậy. Thể như chẳng có gì trên đời này khiến họ phải buồn, phải mắc tâm vào cả. Mình cũng may mắn khi có nhân duyên gặp được những con người như thế. Họ toả ra một nguồn năng lượng vô cùng đặc biệt, nụ cười tươi hết cỡ như cả cơ thể của họ cũng đang cười theo vậy. Họ an yên đến nỗi người đối diện cũng cảm nhận được sự an yên đó.
Nhưng chả lẽ, những người đó không biết buồn thật sự ư? Thật ra thì, đã là con người một khi chuyện không may xảy đến ai mà chẳng biết buồn. Điểm khác biệt duy nhất của những người đó chính là họ không trốn tránh nỗi buồn, mà cho phép nó xảy ra và chấp nhận mọi thứ như nó đang là. Họ đón nhận một cách hoan hỉ nhất, bởi họ biết rằng mọi thứ trên đời này xảy đến đều có lý do của nó. Người bạn gặp đều là người nên gặp, chuyện xảy ra trong đời đều là chuyện cần phải xảy ra. Một sợi tóc rơi không nằm ngoài ý của Chúa và cũng chẳng bao giờ có hạt mưa nào là rơi nhằm chỗ cả. Tất cả mọi thứ đều liên kết với nhau, và là một phần trong bản kế hoạch hoàn hảo của Đấng Tạo Hoá.
Khi ta hiểu sâu sắc điều đó thì chẳng thứ gì trên đời khiến ta khổ hay mắc tâm cả. Nhưng chúng ta thường hành xử theo bản năng, một là trốn tránh, hai là phản kháng. Khi ta trốn tránh thì nỗi đau vẫn còn đó, nó sẽ như một con chuột ngày ngày âm thầm gặm nhấm trái tim bạn đầy đau đớn. Dần dần nó sẽ trở thành một quả bom nổ chậm, khi trốn tránh càng lớn, tích tụ nỗi đau càng nhiều thì “BÙM”. Quả bom đó đã phát nổ nhưng chẳng gây ra tiếng động nào cả, chỉ để lại một khoảng trống trong tâm hồn không thể lấp đầy và một vết sẹo đau đến tận cùng tâm can mà chẳng bao giờ lành lặn. Ngay chính khoảnh khắc đó, ta đánh mất lý trí và thường lên cơn điên dại làm tổn thương đến những người thân yêu. Thậm chí nhiều trường hợp đã chọn cách tự tử để trốn chạy cuộc đời này.
Còn bất kỳ lúc nào trong lòng ta sinh ra sự phản ứng với những việc đang xảy ra, thì sự đau khổ sẽ xuất hiện. Chỉ đến khi nào ta chấp nhận sự thật, lúc đó ta mới thoát khỏi khổ đau và hoàn thành bài học linh hồn đó. Chấp nhận không phải là nhu nhược, mà đó chính là sự can đảm. Chấp nhận không có nghĩa là không làm gì cả, mà ta biết có làm gì đi chăng nữa mọi việc cũng đã xảy ra rồi, chẳng thể nào thay đổi được. Vậy hà cớ gì ta phải phản kháng hay trốn tránh, rồi lại mãi đau khổ về nó? Tại sao ta lại không hoan hỷ chấp nhận mọi thứ như đó đang là, dũng cảm đối diện với tất cả và tận hưởng cái cảm giác đó. Cái khoảnh khắc khi ta hoàn toàn có mặt trong giây phút hiện tại đó, tự khắc trong trái tim ta sẽ có câu trả lời và biết mình sẽ cần phải làm gì tiếp theo.
Vì mình đang sống trong giây phút hiện tại và tận hưởng nó, mình cảm nhận rõ ràng từng nụ cười đến tận mang tai của khuôn mặt, từng hơi thở, từng nhịp đập trái tim ấm nóng, những hạt mưa rớt xuống trên đường, mọi thứ xung quanh thật kỳ diệu và cả cảm giác an yên sâu thẩm bên trong. Mình thật sự muốn mô tả nhiều hơn nữa cái cảm giác an yên đó, nhưng có lẽ chẳng bao giờ có thể diễn tả bằng lời được, chỉ có thể dùng trái tim để cảm nhận và nó sẽ luôn khắc dấu ở trong tim mình.
Khi bạn đang đọc những dòng chữ này thì có nghĩa chúng ta đã có nhân duyên với nhau rồi. Mình biết ơn bạn đã đọc hết bài viết này của mình, hy vọng nó sẽ một phần nào đó giúp bạn an yên hơn một chút. Hy vọng bạn sẽ luôn lắng nghe trái tim mình, chấp nhận mọi điều xảy đến như nó đang là và tận hưởng mọi khoảnh khắc của cuộc sống.