Những năm gần đây có rất nhiều người đã từng hỏi mình rằng: “Sao anh lại cố gắng nhiều đến thế, anh không mệt không street à? Tại sao lại ép mình chi cho khổ vậy, nghỉ ngơi đi cho khoẻ”
Mỗi lần nhận được những lời quan tâm đó mình vui lắm. Mình cảm thấy rất ấm lòng và biết ơn vì có những người yêu thương mình như thế. Thật ra, mình cũng là con người mà, đôi lúc mình cũng mệt mỏi và cũng stress lắm chứ. Đặc biệt cách nay một năm, vừa làm công việc truyền thống, vừa vận hành social biz cũng nhiều áp lực lắm, nhưng mình biết trên đời này cái gì cũng phải trả giá, trả giá càng sớm thì càng rẻ, trả giá càng trễ giá càng đắc. Thà không thoải mái hôm nay để sung túc ngày mai, còn hơn thoải mái hôm nay và ngày sau lại khổ.
Những gì mình cam kết hành động trong mấy năm qua, để ngày hôm nay mình được tự do làm điều mình yêu thích, không lệ thuộc bất kỳ ai. Thích ăn giờ nào thì ăn, thích ngủ giờ nào thì ngủ, thích thức dậy lúc nào thì thức. Nhưng giờ mình đã huấn luyện cho thân tâm mình vận hành trên những thói quen của người thành công rồi, ăn uống khỏe mạnh, luyện tập thể chất hàng ngày, ngủ nghỉ đúng giờ giấc, vừa làm vừa vui vừa tận hưởng niềm đam mê của mình
Nhưng người ta nhìn vào thấy cuộc sống mình mà mơ ước, nhưng không biết ẩn phía sau đó là cả một quá trình phấn đấu vì ước mơ của mình. Nói chung những giấc mơ đó đủ lớn để khiến mình không thể ngủ, và muốn bật dậy hành động để hoàn tất nó ngay. Và tôi cũng rất nhiều lần phải bật người dậy hành động ngay cho ước mơ của mình như thế.
Ai sinh ra cũng có một lần để sống, sống sao để đời sau còn nhắc đến mình, mình để lại di sản gì cho đời này? Ai sẽ khóc khi mình lìa xa? Hay mình để cuộc đời mình lướt qua một cách nhẹ nhàng như hạt cát giữa sa mạc? Tất cả đều do những ước mơ của chúng ta quyết định
Ước mơ càng lớn, chông gai càng nhiều đôi lúc sẽ khiến ta chùn chân mỏi gối, sẽ khiến ta mệt mỏi như muốn gục ngã. Ta hãy nhớ lại lý do vì sao ta bắt đầu, nếu lý do đủ lớn ta có thể làm nên tất cả và thành tựu chỉ đạt được đằng sau nỗi sợ hãi mà thôi.
Trên hành trình đó ta có thể stress vì công việc, vì áp lực cuộc sống, nhưng đó là stress trong sự sung sướng, stress trong giấc mơ của chính mình, nó sẽ khiến ta mạnh mẽ hơn gấp trăm ngàn lần hiện tại. Ta sẽ đánh thức được sức mạnh tiềm ẩn và viên ngọc bên trong tâm hồn của mình.
Ta chỉ thực sự stress khi ta không dám thực hiện ước mơ của đời mình. Ta cứ tưởng rằng mình được thanh thơi sung sướng, nhưng thật ra ta đang trốn tránh thực tại, ta không có niềm tin ở bản thân mình. Ta sẽ bắt đầu sống trong chuỗi ngày hoài nghi giá trị bản thân, thấy mình vô dụng nhất. Ta sẽ bị stress hằng ngày, stress hằng giờ, thậm chí là stress trong từng giây phút. Nó không hình hài, cũng chẳng phải là axit nhưng nó lại có thể bào mòn cả thể xác lẫn tâm hồn của ta từ ngày này sang ngày khác. Cuối cùng, ta sẽ chết dần chết mòn bởi vì ta không biết mục đích ta sinh ra trên cõi đời này là để làm gì?